Featured Post

GALLO COFFEE - 100% CÀ PHÊ RANG XAY NGUYÊN CHẤT

GALLO COFFEE  100% Cà phê Nguyên Chất - Hương Vị Tự Nhiên. 100% Pure Coffee - Natural Coffee Taste and Aroma.  Gallo Coffee hân hạnh giớ...

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2018

WHY CERTAIN TYPES OF PRAISE CAN BACKFIRE


Professor Paul O Keefe
Praising intelligence can hinder children’s intellectual development. Instead, embrace a growth mindset and praise hard work and evolving abilities, which can lead to greater success.

We all enjoy being praised. It’s a quick ego-boost and makes us feel good about ourselves.  So it’s only natural that we want our kids to feel the same way. We think that if they feel good about themselves, then results and performance will follow suit. But are all praises created equal?
When a child excels at something, should you say: “Wow, you’re really smart”? Or is it better to go with: “Wow, you must have worked really hard on this”? Do the subtle differences even matter?
According to Dr Paul O’Keefe, Assistant Professor of Psychology at Yale-NUS College, research shows they do. Not all praises are the same and it is useful for parents and teachers to know the difference.
“When we praise intelligence, what we’re saying is that the reason you did well is that you have a natural ability,” he said. “So it’s communicating to them that intelligence is an entity that you have or you don’t.”
Such compliments present pitfalls. When kids believe that they have a fixed level of intelligence, they can struggle to overcome setbacks and failures.
Dr O’Keefe referred to a seminal study from 1998, conducted by two researchers, Claudia Mueller and Carol Dweck. Fifth-grade students were each given an easy task to complete, which they did successfully.
Half of them were then praised for their ability while the others were praised for their effort. When the children were asked to complete a second, highly challenging task, the results were startling.
“Those who were praised for their ability didn’t persist or perform well,” he explained. “The others who were praised for their effort did better, because they came to understand that their hard work would pay off on the second task as it did with the first.”

How a fixed mindset can be dangerous

This contrast in how children perform can be explained by “growth” versus “fixed” intelligence mindsets. When children are praised for their effort, they believe that they can become more capable with hard work, and is what psychologists call a growth mindset of intelligence.
However, praising children for intelligence leads them to believe that they excel due to innate qualities they possess. When they do not succeed, they tend to attribute it to not being smart enough. In other words, they develop a fixed mindset.
Dr O’Keefe shared that he was first exposed to the theory when he was a researcher at Yale University.
The theory gels with his personal experiences. “I had a fixed mindset when I was young. I was a defeatist,” he said. He explained that growing up, many people in his social environment had fixed mindsets too, and it influenced him to think that way, whether it was through what they said, or by observing how they responded to setbacks.
But after attending a lecture on this topic of mindsets, it set him thinking. “I thought to myself: what if I tried really hard? Let’s just see what happens. After that, I just started getting ‘A’s, and had one success after another, which reinforced the idea that intelligence was, in fact, developable” he said.

People also have mindsets about interest

In collaboration with Carol Dweck and Greg Walton of Stanford, Dr O’Keefe has examined fixed and growth mindsets in a different domain: people’s interests. Those with a fixed mindset tend to abandon budding interests when the tasks become difficult, he noted.
This is because people holding a fixed mindset of interest tend to believe that they possess an inherent interest that will make pursuing the new interest relatively easy once discovered. When they encounter challenges and setbacks, they may interpret it as a sign that it was not their true interest after all.
On the flipside, people with a growth mindset are more likely to persist. They believe that interests are developed over time rather than inherent, and therefore maintain interests when they become difficult to pursue.
“People with a growth mindset of interest maintain interests because they do not expect it to always be easy. They see interests as a developmental process, and every developmental process is going to have its ups and downs,” he said.

Developing a growth mindset in kids

How do you build a growth mindset in children?
First, when talking about intelligence, the manner in which parents offer feedback is critical. When kids fail or face setbacks, do not say: “You didn’t get it”. Instead, opt for a more positive one: “You haven’t gotten it yet”.
The latter phrasing could alter how children perceive the nature of their abilities. Rather than berating them for not being capable enough, suggest to them that they can improve and help them learn how to seek the right solutions. 
Feedback should gear children toward future improvement and not focus on past shortcomings, he added. This helps kids understand that every obstacle can be overcome with effort or the right strategy.
Second, when cultivating a child’s interests, do not maintain clear and strict delineation between subjects. Instead of saying a child is arts- or science-oriented, for example, keep the options open. Help children understand that different subjects are interconnected and that they can develop interests in many subjects; they do not have a predetermined set of interests.
“Why can’t you enjoy both the arts and sciences? Why can’t one area complement and enhance the other? Look at technology company Apple. It’s a perfect example of how the arts and technology can be integrated. You’ll often end up with more innovative ideas if you see connections among the disciplines rather than only within them,” said Dr O’Keefe, adding that the Yale-NUS Common Curriculum takes a multidisciplinary approach and combines both arts and science-related courses.
With regard to cultivating growth mindsets of intelligence and interest, parents also need to go beyond endorsing a growth mindset to living by example. When parents make an effort to pick up new skills and interests, they become role models to children who will better understand the concept of growth mindset where intelligence and interests are not fixed.
For example, parents could show their children—through their own actions—that they, too, believe their own interests are not fixed. They could pursue new interests and stick with them even when they get difficult, he shared. Parents may want to pursue a new subject, for instance. If you are trained in science, why not learn more about the arts, and try to pick up music, singing, or learn to play an instrument?
So it’s never too late to start developing another interest—or even another skill—today. When was the last time you learnt something new?
Source: schoolbag

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2018

MARIAGE D'AMOUR - PAUL DE SENNEVILLE || JACOB'S PIANO




ABOUT THE VIDEO This piece is originally written by Paul de Senneville and performed by Richard Clayderman. The piece was rearranged by pianist George Davidson and it is his version I perform here. This version is also incorrectly known as "Chopin's Spring Waltz". I believe this is caused by a popular, but wrong titled, video here on youtube. ------------------------------

MICHAEL JACKSON - HEAL THE WORLD LYRICS




spoken: Think about the generations and to say we want to make it a better world for our children and our children's children. So that they know it's a better world for them; and think if they can make it a better place. There's a place in your heart And I know that it is love And this place could be much Brighter than tomorrow. And if you really try You'll find there's no need to cry In this place you'll feel There's no hurt or sorrow. There are ways to get there If you care enough for the living Make a little space, make a better place. Chorus: Heal the world Make it a better place For you and for me and the entire human race There are people dying If you care enough for the living Make a better place for You and for me. If you want to know why There's a love that cannot lie Love is strong It only cares for joyful giving. If we try we shall see In this bliss we cannot feel Fear or dread We stop existing and start living Then it feels that always Love's enough for us growing Make a better world, make a better world. Chorus: Heal the world Make it a better place For you and for me and the entire human race. There are people dying If you care enough for the living Make a better place for You and for me. Bridge: And the dream we would conceived in Will reveal a joyful face And the world we once believed in Will shine again in grace Then why do we keep strangling life Wound this earth, crucify it's soul Though it's plain to see, this world is heavenly Be God's glow. We could fly so high Let our spirits never die In my heart I feel You are all my brothers Create a world with no fear Together we'll cry happy tears See the nations turn Their swords into plowshares We could really get there If you cared enough for the living Make a little space to make a better place. Chorus: Heal the world Make it a better place For you and for me and the entire human race There are people dying If you care enough for the living Make a better place for You and for me. Refrain (2x) There are people dying if you care enough for the living Make a better place for you and for me. There are people dying if you care enough for the living Make a better place for you and for me. You and for me / Make a better place You and for me / Make a better place You and for me / Make a better place You and for me / Heal the world we live in You and for me / Save it for our children You and for me / Heal the world we live in You and for me / Save it for our children You and for me / Heal the world we live in You and for me / Save it for our children You and for me / Heal the world we live in You and for me / Save it for our children

MICHAEL LEARN TO ROCK - SLEEPING CHILD (WITH LYRIC)




Lyrics
The Milky Way upon the heavens
Is twinkling just for you
And Mr. Moon he came by
To say goodnight to you
I'll sing for you I'll sing for mother
We're praying for the world
And for the people everywhere
Gonna show them all we care
Oh my sleeping child the world's so wild
But you've build your own paradise
That's one reason why I'll cover you sleeping child
If all the people around the world
They had a mind like yours
We'd have no fighting and no wars
There would be lasting peace on Earth
If all the kings and all the leaders
Could see you here this way
They would hold the Earth in their arms
They would learn to watch you play
Oh my sleeping child the world's so wild
But you've build your own paradise
That's one reason why I'll cover you sleeping child
I'm gonna cover my sleeping child
Keep you away from the world so wild
Songwriters: Jascha Richter / Kare Wanscher / Mikkel Lentz / 
Soren Madsen
Sleeping Child lyrics © Sony/ATV Music Publishing LLC

WIZ KHALIFA FEAT. CHARLIE PUTH - SEE YOU AGAIN (LYRICS)




Wiz Khalifa Lyrics

Play the Wiz Khalifa Quiz
on Melody Facts
"See You Again"
(feat. Charlie Puth)
(from "Furious 7" soundtrack)


[Charlie Puth:]
It's been a long day without you, my friend
And I'll tell you all about it when I see you again
We've come a long way from where we began
Oh, I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again
(Hey)

[Wiz Khalifa:]
Damn, who knew?
All the planes we flew
Good things we've been through
That I'll be standing right here talking to you
'Bout another path
I know we loved to hit the road and laugh
But something told me that it wouldn't last
Had to switch up
Look at things different, see the bigger picture
Those were the days
Hard work forever pays
Now I see you in a better place (see you in a better place)

Uh
How can we not talk about family when family's all that we got?
Everything I went through you were standing there by my side
And now you gon' be with me for the last ride

[Charlie Puth:]
It's been a long day without you, my friend
And I'll tell you all about it when I see you again (I see you again)
We've come a long way (yeah, we came a long way) from where we began (you know we started)
Oh, I'll tell you all about it when I see you again (let me tell you)
When I see you again

(Aah oh, aah oh
Wooooh-oh-oh-oh-oh-oh)
Yeah

[Wiz Khalifa:]
First you both go out your way
And the vibe is feeling strong
And what's small turn to a friendship
A friendship turn to a bond
And that bond will never be broken
The love will never get lost (and the love will never get lost)
And when brotherhood come first
Then the line will never be crossed
Established it on our own
When that line had to be drawn
And that line is what we reach
So remember me when I'm gone (remember me when I'm gone)

How can we not talk about family when family's all that we got?
Everything I went through you were standing there by my side
And now you gon' be with me for the last ride

[Charlie Puth:]
So let the light guide your way, yeah
Hold every memory as you go
And every road you take, will always lead you home, home

It's been a long day without you, my friend
And I'll tell you all about it when I see you again
We've come a long way from where we began
Oh, I'll tell you all about it when I see you again
When I see you again

(Aah oh)
(Uh)
(Aah oh)
(Yeah)
(Wooooh-oh-oh-oh-oh-oh)
(Ya, ya)
When I see you again
(Uh)
See you again
(Wooooh-oh-oh-oh-oh-oh)
(Yeah, yeah, uh-huh)
When I see you agai
n

MICHAEL BUBLÉ - HOME (LYRICS)




Home
Michael Bublé
Another summer day
Is come and gone away
In Paris and Rome
But I want to go home
Mmmmmmmm
Maybe surrounded by
A million people I
Still feel all alone
I just want to go home
Oh I miss you, you know
And I've been keeping all the letters that I wrote to you
Each one a line or two
"I'm fine baby, how are you?"
Well I would send them but I know that it?s just not enough
My words were cold and flat
And you deserve more than that
Another aerorplane
Another sunny place
I'm lucky I know
But I want to go home
Mmmm, I've got to go home
Let me go home
I'm just too far from where you are
I want to come home
And I feel just like I'm living someone else's life
It's like I just stepped outside
When everything was going right
And I know just why you could not
Come along with me
But this was not your dream
But you always believe in me
Another winter day has come
And gone away
And even Paris and Rome
And I want to go home
Let me go home
And I'm surrounded by
A million people I
Still feel alone
Oh, let go home
Oh, I miss you, you know
Let me go home
I've had my run
Baby, I'm done
I gotta go home
Let me go home
It will all right
I'll be home tonight
I'm coming back home
Nhạc sĩ: Amy Foster- Gillies / Michael Buble / Alan Chang
Lời bài hát Home © Warner/Chappell Music, Inc, Universal Music Publishing Group, BMG Rights Management

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2018

NỖ LỰC! KHÔNG NGỪNG NỖ LỰC!

Có một câu thành ngữ nổi tiếng: “Bền bỉ là sức mạnh”. Tiếp tục công việc, kiên trì theo đuổi sự nghiệp là điều quan trọng hàng đầu trong cuộc đời. Có một điều mà tôi muốn truyền lại cho thế hệ trẻ – thế hệ đang bắt tay vào công việc, bắt đầu xây dựng cuộc sống. Đó là: Hãy âm thầm nỗ lực. Hãy tiếp tục nỗ lực. Và hãy không ngừng nỗ lực. Nói cụ thể hơn thì hãy xem công việc của mình là trách nhiệm được Trời giao phó. Vì vậy, hãy theo đuổi công việc đó trong suốt cuộc đời. 
Năm 1959, Công ty Gốm Kyoto – tiền thân của công ty Kyocera sau này – ra đời với số vốn 3 triệu yên.
Nhưng khi được mọi người giúp đỡ – lập công ty để tôi tiếp tục công việc – thì nỗi lo bị phá sản cứ ám ảnh tôi: “Nếu chẳng may thất bại, mình không chỉ bội ước với những người góp vốn lập công ty mà còn đẩy những nhân viên tin tưởng đi theo mình ra đứng đường.” Vì vậy, tôi làm việc không quản ngày đêm. Chính nhờ sự nỗ lực không biết mệt mỏi với quyết tâm không để thua kém người khác, Công ty Kyocera chúng tôi dần lớn mạnh và trở thành công ty khổng lồ như hiện nay.
Việc một người như tôi – chỉ tốt nghiệp trường đại học hàng tỉnh, thế lực không có, may phúc được thầy giáo giới thiệu mới kiếm nổi việc làm trong một công ty èo uột, suốt ngày ca cẩm chỉ muốn bỏ việc – mà lại có thể gây dựng và đứng đầu một công ty khổng lồ như ngày nay, chính là kết quả của những nỗ lực không biết mệt mỏi, tiến từng bước, từng bước một cách âm thầm và tinh thần quyết không để thua kém người.
Bây giờ nhìn lại cuộc đời mình, tôi thấy điều quan trọng nhất là lúc nào cũng phải có mục tiêu rõ ràng và nỗ lực không ngừng để đạt cho được mục tiêu đã vạch ra. Công ty Kyocera được ca ngợi như một tấm gương về sự thành công, nhưng không vì thế mà chúng tôi phổng mũi huênh hoang, ngược lại vẫn âm thầm nỗ lực, nhờ thế mới có được như ngày hôm nay.
Sự trưởng thành của con người là quá trình tích tụ âm thầm, từng bước, từng bước một.
Các bạn trẻ! Chắc cũng có những lúc các bạn cảm thấy chán ngấy những gì mình đang học, và tương lai đang chờ mình phía trước mới mờ mịt làm sao. Thực ra đó cũng là điều bình thường, có lẽ ai cũng đã từng trải qua ít nhất một lần trong đời. Riêng tôi khi mới bước chân vào Công ty Công nghiệp Shofu cũng thế.
no luc Kazuo Inamori
Hồi mới đi làm, suốt ngày giam mình trong phòng nghiên cứu, ngày nào như ngày nấy, quanh đi quẩn lại tôi cứ phải làm một vài công việc lặp đi lặp lại buồn chán, như dùng cái chày bằng đá để trộn hỗn hợp hay quay cối xay nghiền nguyên liệu. Người ta bỏ vào cối những viên bi sắt to nặng. Khi quay cối, những viên bi sắt ấy va vào nhau kêu lộc cộc và nghiền nguyên liệu trong cối.
Thời gian đầu, tôi làm những công việc đó một cách miễn cưỡng thụ động.
Thế rồi, vào một ngày nọ, hình ảnh một đồng nghiệp lớn tuổi cùng phòng, cũng làm những việc như tôi, suốt ngày dùng chổi lông cọ rửa kỹ lưỡng cối nghiền bỗng đập vào mắt tôi.
Những viên bi sắt thường bị sứt mẻ nhiều chỗ. Bột nguyên liệu của mẻ nghiền trước thường bám chặt vào những chỗ sứt đó, phải cọ cho thật sạch. Ông ấy cẩn thận lấy một thanh sắt mỏng dẹt, nhọn đầu, cậy từng tí từng tí một, rồi lấy chổi lông quẹt cho đến khi sạch hẳn mới thôi. Tôi đứng nhìn, trong bụng nghĩ thầm: “Tốt nghiệp đại học, lại có tuổi rồi mà phải làm cái việc cọ rửa vớ vẩn như thế, không thấy chán sao…”
Nhưng khi kiểm tra kết quả thí nghiệm, chỉ riêng tôi là ít khi đạt được kết quả như trông đợi. Tôi rất thất vọng mà không hiểu vì sao. Bất chợt, hình ảnh cặm cụi cọ rửa cối nghiền của bậc đàn anh hiện lên trong đầu tôi, và tôi vỡ lẽ. Thì ra chính cái việc rửa cối nghiền quấy quá cho xong đã làm cho kết quả thí nghiệm của tôi bị sai lệch. Những vụn nguyên liệu từ lần thí nghiệm trước vẫn còn bám trên các viên bi trong cối, mà chỉ cần một chút tạp chất như vậy thôi cũng đủ làm tính chất của gốm thay đổi hẳn.
Bậc đàn anh ấy không chỉ cọ rửa kỹ lưỡng mà còn cẩn thận lau chùi dụng cụ bằng chiếc khăn bông sạch tinh luôn giắt bên hông.
Té ra là vậy. Ngay cả những công việc tưởng rất tầm thường như cọ rửa dụng cụ thí nghiệm cũng có ý nghĩa hết sức quan trọng, và phải được thực hiện một cách chu đáo.
Theo sách vở tài liệu thì quá trình làm gốm rất đơn giản. Chỉ việc trộn đều các loại nguyên liệu, nặn thành hình rồi nung nóng ở nhiệt độ cao và chờ sản phẩm ra lò. Nhưng thực tế thì lại không đơn giản tí nào. Phải vừa làm vừa mày mò. Hỏng lần này làm lại lần khác. Và quá trình ấy cứ lặp đi lặp lại suốt. Chỉ sau khi đã trải qua biết bao công sức khó nhọc và kiên nhẫn bạn mới có thể tìm ra được loại gốm theo ý muốn.
Bình thường, người đồng nghiệp lớn tuổi ấy rất ít lời, lúc nào cũng chỉ lẳng lặng chùi rửa, kỳ cọ và lau dụng cụ. Hình ảnh khiêm nhường ấy làm tôi sáng mắt ra nhiều.
Chưa hết, bất kể ngày đông tháng giá, lúc nào ông cũng rửa dụng cụ bằng nước lã ở bồn rửa nằm phía sau phòng thí nghiệm. Rửa xong, ông lại dán mắt vào dụng cụ để kiểm tra kỹ càng xem có còn sót lại tí bụi bẩn nào không, rồi mới lấy khăn lau sạch sẽ. Chỉ khi đó ông mới dùng nó vào thí nghiệm tiếp theo.
Ngày lại ngày, tôi trộn nguyên liệu, quay cối nghiền và âm thầm lặp đi lặp lại các thí nghiệm. Tuy cố thực hiện nghiêm túc công việc được giao, nhưng trong lòng tôi không tránh khỏi suy nghĩ: “Tốt nghiệp đại học. Nghiên cứu về gốm. Vậy mà công việc quanh đi quẩn lại chỉ có thế thì không biết cuộc đời mình sau này sẽ ra sao?” Tôi không khỏi lo lắng khi nghĩ đến tương lai, dù vẫn cặm cụi làm công việc nghiên cứu hàng ngày.
Thời đó, trong số những người nghiên cứu về gốm như tôi, có rất nhiều người được làm việc ở các công ty lớn, nhiều người được giữ lại trường tiếp tục công việc nghiên cứu trong các phòng thí nghiệm hiện đại với trang thiết bị tối tân. Ngoài ra, có người xuất sắc còn được nhân học bổng Fulbright, sang Hoa Kỳ nghiên cứu tu nghiệp.
Còn cái thân tôi thì ngày nào như ngày nấy, thui thủi một mình trộn nguyên liệu, quay cối nghiền trong cái phòng thí nghiệm tồi tàn của một công ty thua lỗ. Nhiều lúc sốt ruột quá, tôi tự nhủ: “Có gắn cả cuộc đời vào chốn này cũng chắc gì đạt được kết quả”. Tâm trạng mòn mỏi chán chường cứ ám ảnh tôi hàng ngày.
Ngay cả việc học hành, có kiên trì đến mấy mà không thấy được tương lại thì cũng dễ rơi vào tâm trạng thất vọng. Trường hợp của tôi cũng vậy.
Trong đầu tôi luôn có hai luồng suy nghĩ. Một là: nếu cứ như thế này mãi thì e rằng mình sẽ thành kẻ vô tích sự cả đời mất thôi. Một luồng suy nghĩ khác: công việc mình đang làm tuy vất vả, tiến từng bước rất chậm chạp y như con sâu đo, và là cả một quá trình tích luỹ âm thầm kéo dài, nhưng một ngày nào đó nhất định sẽ đem lại thành quả to lớn.
Những kim tự tháp hùng vĩ ở Ai Cập cũng vậy thôi. Người xưa phải tốn biết bao công sức, ròng rã hàng chục năm trời để chuyển hàng triệu tảng đá khổng lồ, tìm cách xếp chồng lên nhau thì mới xây dựng nên chúng.
Những lúc buồn chán, tôi lại phải tự “lên giây cót” cho mình: “Kiến tha lâu đầy tổ, mình cứ âm thầm tích luỹ, nhất định sẽ có ngày công việc nghiên cứu của mình đem lại thành quả rực rỡ. Vì vậy, chớ có nản lòng mới được.”
Suốt một thời gian dài tôi luôn trăn trở: “Nên ở lại công ty? Hay nên bỏ đi là hơn?”. Vì công ty quá èo uột nên mọi người đã bỏ đi cả. Chính tôi cũng từng muốn bỏ hết mà đi dù biết rằng mình chẳng có nơi nào để đến cả. Trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại những câu hỏi đáp như thế. Những người ở hoàn cảnh như tôi họ sẽ “lên hương”? Nhưng nhỡ bỏ đi lại là sai lầm, cuộc đời mình xuống dốc từ đây thì sao? Hơn nữa, biết đâu cứ ở lại và cố gắng thì cho dù công ty có èo uột thật nhưng cuộc đời mình vẫn cứ tốt thì sao? Tóm lại thì “đi là đúng hay ở lại là đúng?” – tôi thấy điên hết cả đầu.
Nhưng rồi tôi cũng xác định được rõ một điều quan trọng: “Bỏ đi hay ở lại công ty thì cũng thế cả. Nếu ở chỗ nào mình cũng chỉ kêu ca, thân thân trách phận chẳng đâu vào đâu thì cuộc đời mình chắc chắn không thể tốt đẹp lên đuợc.”
Giờ đây nhìn lại những chặng đường đã qua, một lần nữa tôi càng thấy rõ: thành quả to lớn chỉ có được nhờ vào cả một quá trình nỗ lực không ngừng. Có những lúc ta băn khoăn, trăn trở, có những lúc gian khổ, khó khăn, nhưng không vì thế mà ta lại buông xuôi. Tôi vẫn cần mẫn, chịu khó trong công việc.
Có một câu thành ngữ nổi tiếng: “Bền bỉ là sức mạnh”. Tiếp tục công việc, kiên trì theo đuổi sự nghiệp là điều quan trọng hàng đầu trong cuộc đời. Có một điều mà tôi muốn truyền lại cho thế hệ trẻ – thế hệ đang bắt tay vào công việc, bắt đầu xây dựng cuộc sống. Đó là: Hãy âm thầm nỗ lực. Hãy tiếp tục nỗ lực. Và hãy không ngừng nỗ lực. Nói cụ thể hơn thì hãy xem công việc của mình là trách nhiệm được Trời giao phó. Vì vậy, hãy theo đuổi công việc đó trong suốt cuộc đời. Tôi cho rằng, để sống một cuộc đời có ý nghĩa thì đó là điều cần thiết hơn bất cứ điều gì khác.
- Kazuo Inamori (Ước mơ của bạn nhất định thành hiện thực) -
Nguồn: http://www.gocnhinalan.com/bai-cua-khach/luc-khong-ngung-luc.html

Thứ Ba, 2 tháng 10, 2018

NGƯỜI CHA CHỈ HỌC HẾT LỚP 3 ĐÃ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI TÔI NHƯ THẾ NÀO – RICK RIGSBY

Khi tôi đứng ngay sau cha mình nhìn cô ấy lần cuối, cha tôi đã nói với tôi 3 từ đã thay đổi cuộc đời tôi ngay trong ngày tang lễ “Con trai, hãy đứng vững. Con hãy cứ đứng vững. Dù biển cả có dữ dội đến thế nào, con hãy cứ đứng vững. Không riêng gì biển nước, chuyện gì xảy ra cũng phải bình tĩnh. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, con không được bỏ cuộc”


Tiến sĩ Rick Rigsby là chủ tịch và giám đốc điều hành của công ty riêng của ông, Rick Rigsby Communications. Rick Rigsby có một bài phát biểu mạnh mẽ và đầy cảm hứng về cách mà những lời dạy của cha ông đã hướng dẫn ông qua những thời kỳ khó khăn nhất trong cuộc đời.
Người thông thái nhất mà tôi từng gặp trong đời chính là một người chưa học hết lớp 3. Người đã dạy tôi kết hợp giữa tri thức và sự khôn ngoan để tạo nên sức ảnh hưởng. Người đó chính là cha tôi, một đầu bếp bình thường.
Người thông thái nhất mà tôi từng biết là một người bỏ ngang chừng việc học để phụ gia đình làm nông. Nhưng không phải vì nghỉ học giữa chừng mà ông dừng luôn việc học. Mark Twain từng nói: “Tôi không bao giờ để việc học ở trường ảnh hưởng đến sự tự rèn luyện”. Cha tôi đã tự học cách đọc, tự học cách viết.
Giữa chế độ Jim Crown phân biệt chủng tộc. Khi mà cả nước Mỹ đang còn trong giai đoạn hỗn loạn của cuộc nội chiến. Cha tôi quyết tâm đấu tranh và trở thành một người đàn ông. Không phải là một người da đen, da nâu, cũng không phải là người da trắng. Mà là một người đàn ông thực thụ. Ông thử thách bản thân để trở nên hoàn mỹ nhất có thể suốt cả cuộc đời. Tôi có 4 bằng Đại học, anh trai tôi là một thẩm phán nhưng chúng tôi không phải là người thông minh nhất trong nhà. Mà chính là cha tôi – người chưa học hết lớp 3.
Người cha chưa học hết lớp 3 đã thông qua câu nói của Michelangelo mà căn dặn chúng tôi “Ta sẽ không phiền lòng nếu các con chưa hoàn thành được mục tiêu lớn. Nhưng ta sẽ rất lo ngại các con đặt ra mục tiêu thấp mà đạt được”. Một người mẹ miền quê dùng lời nói của Henry Ford để dạy con mình “Nếu con cho rằng con có thể làm được hay con không thể làm được, con đều đúng.”
Tôi học được từ người cha bỏ học giữa chừng của mình những bài học tưởng chừng đơn giản nhưng vô cùng ý nghĩa:
- Bài học thứ nhất “Này con, đến sớm hơn 1 giờ tốt hơn là đến trễ 1 phút”
Chúng tôi chẳng biết bây giờ là mấy giờ ở bởi vì đồng hồ ở nhà lúc nào cũng chạy nhanh hơn. Mẹ tôi kể rằng: “Gần 30 năm cha tôi rời nhà lúc 3 giờ 45 sáng”. Một ngày bà hỏi ông lý do vì sao, ông trả lời “Có thể con trai chúng ta sẽ bắt chước được hành động tốt này”.
Tôi muốn chia sẻ 2 điều với các bạn, Aristotle nói rằng “Những điều lặp đi lặp lại sẽ quyết định con người bạn”. Do vậy, sự xuất sắc đến từ một thói quen chứ không phải chỉ là hành động. Đừng bao giờ quên chân lý ấy. Tôi biết bạn mạnh mẽ, nhưng nhớ hãy luôn luôn tử tế. Luôn luôn, đừng bao giờ quên điều đó. Đừng bao giờ làm mẹ bạn phải xấu hổ. Đúng vậy, nếu mẹ bạn không vui thì không ai vui cả. Nếu cha không vui, không ai quan tâm cả.
- Bài học thứ hai “Con trai, hãy đảm bảo cái khăn của người đầy tớ lớn hơn cái tôi cá nhân của con”
Cái tôi cá nhân là liều thuốc mê xóa tan đau đớn của sự ngu dốt. Nếu chưa liên tưởng mối quan hệ này thì để tôi nhắc lại lần nữa. “Cái tôi cá nhân là liều thuốc mê xóa tan đau đớn của sự ngu dốt. Tự cao là nỗi đau đớn của kẻ dại khờ”
John Wooden kiếm sống bằng việc làm huấn luyện viên cho đội bóng rổ ở UCLA nhưng ông được biết đến là người truyền cảm hứng mọi người. Và dù cho ông có những giải thưởng quốc gia hãy đoán xem ông ấy làm gì vào giữa tuần? Ông đến tủ đồ, cầm cây chổi và tự quét sàn phòng tập thể hình của mình.
Bạn muốn gây ảnh hưởng? Hãy tìm cây chổi của mình. Mỗi ngày trôi qua, hãy đi tìm cây chổi của mình. Hãy nuôi dưỡng động lực của mình theo cách đó. Nhờ đó, bạn có thể thu hút được người khác và sẽ có tầm ảnh hưởng đến họ
- Bài học cuối cùng “Con trai, rồi con sẽ phải có một công việc làm nào đó. Hãy làm cho đúng”
Tôi luôn được nhắc nhở rằng, tôi có thể tầm thường như thế nào. Hãy tự nói với chính mình mỗi ngày “Hướng lên những vì sao để trở thành phiên bản tốt nhất của mình”. Đủ tốt không có nghĩa là đã đủ, phải cố gắng hơn nữa. Và tốt hơn cũng chưa phải là đủ. Nếu nó chưa là tốt nhất!”
Tôi xin được kết thúc với câu chuyện về bản thân mình đồng thời đúc kết những bài học. Sự khôn ngoan luôn đến từ những lúc không ngờ nhất. Khi bạn vấp phải hòn đá, hãy nhớ điều này: nếu bạn đấu tranh với nó, hòn đá ngáng đường cũng có thể trở thành một nền móng vĩ đại giúp bạn đứng vững và phát triển.
Tôi không lo rằng bạn sẽ thành công mà lo rằng bạn không bao giờ vấp ngã. Một người dám vượt khỏi nơi yên bình và tiếp tục trưởng thành chính là người sẽ tiếp tục nuôi dưỡng tầm ảnh hưởng của mình.
Tôi xin giới thiệu với mọi người một người – người phụ nữ tuyệt nhất mà tôi chưa bao giờ gặp trong đời. Hồi đấy chúng tôi gọi cô ấy là “ngôi nhà bằng gạch”. Hồi trước, phụ nữ không thích những người đàn ông lớn tuổi, mập mạp họ thích chỉ những chàng tiền vệ và hậu vệ điển trai.
Chúng tôi gặp nhau ở buổi khiêu vũ và tôi đã quyết định xin số điện thoại của cô ấy. Trina là người con gái duy nhất ở trường đại học cho tôi số điện thoại thật.
Chúng tôi đã đi từ Chicago đến Vallejo để cô ấy có thể gặp gia đình tôi. Khi cha tôi nhìn thấy cô ấy ông ấy kéo tôi ra ngoài và hỏi “Cô ấy có bị sao không? Tại sao lại yêu con?”.
Vào những năm 70 ở California, tôi quyết định cầu hôn với cô ấy. Đáng nhẽ tôi phải tổ chức bên ngoài với nến và có socola. Nhưng tôi là một gã nhà quê, tất cả những gì tôi có một chai rượu từ trang trại Boone. Nhưng cô ấy đã đồng ý…
Chúng tôi kết hôn và có những đứa trẻ, cuộc sống của chúng tôi rất tuyệt vời cho đến một ngày, Trina biết tin mình có một khối u ở ngực trái. Là ung thư vú…
Sáu năm sau khi chẩn đoán bệnh, tôi và hai đứa con trai đến trước quan tài của mẹ chúng. Trong 2 năm trái tim tôi như chết đi. Nếu không vì tôi tin vào Chúa, tôi đã không đứng đây ngày hôm nay. Nếu không có 2 đứa con trai sẽ không còn lí do gì để tôi tiếp tục. Tôi đã hoàn toàn lạc lối. Đó là hòn đá to nhất mà tôi vấp phải. Bạn có biết điều gì khiến tôi đứng vững không? Đó là lúc tôi nhận được lời dạy của cha mình.
Tôi chưa bao giờ thấy cha rơi nước mắt, nhưng khi chúng tôi đứng trước quan tài ông đã khóc. Cứ như Trina là con gái ruột không chỉ là con dâu của ông. Khi tôi đứng ngay sau cha mình nhìn cô ấy lần cuối, cha tôi đã nói với tôi 3 từ đã thay đổi cuộc đời tôi ngay trong ngày tang lễ. Đó là bài học cuối cùng mà ông dạy tôi “Con trai, hãy đứng vững. Con hãy cứ đứng vững. Dù biển cả có dữ dội đến thế nào, con hãy cứ đứng vững. Không riêng gì biển nước, chuyện gì xảy ra cũng phải bình tĩnh. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, con không được bỏ cuộc”
Và ngày hôm nay khi nói chuyện với các bạn, tôi vẫn nhớ rõ những lời nói cuối cùng của vợ tôi. Cô ấy nhìn vào mắt tôi và nói “Em không quan tâm mình sẽ sống được bao lâu nữa. Điều quan trọng nhất với em là em sống như thế nào.”
Tôi hỏi các bạn 1 câu, 1 câu mà tôi đã được hỏi cả cuộc đời bởi cha mình “Bạn đang sống như thế nào?”. Mỗi ngày các bạn hãy tự hỏi mình “Bạn đang sống như thế nào?”. Đây là những điều mà một đầu bếp sẽ khuyên bạn:
- Rằng bạn đừng phê phán
- Rằng bạn hãy luôn đến sớm
- Rằng bạn hãy tử tế
- Rằng bạn hãy đảm bảo cái khăn của người đầy tớ đủ lớn và được sử dụng

Và nếu bạn phải làm điều gì đó, hãy cứ làm đi. Bạn không bao giờ sai khi làm những điều đúng đắn. Rằng cách bạn làm điều gì đó nhỏ nhặt cũng là cách bạn thực hiện tất cả mọi chuyện. Và theo cách đó bạn sẽ dần mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
Sự khôn ngoan đến từ những nơi không ngờ nhất. Hãy tiếp tục tìm kiếm sự khôn ngoan mỗi ngày. Và tự hỏi chính mình mỗi tối rằng “Mình đang sống như thế nào?”
Nguồn: Goacast
Vietsub by happy.live

LUÔN NHÌN THẤY LỖI LẦM Ở NGƯỜI KHÁC: NỖI BẤT HẠNH LỚN LAO CỦA NHỮNG CÁI ĐẦU CHỨA ĐẦY THÀNH KIẾN

“Cách mà chúng ta nhìn người khác, thực chất là đang phản ánh nội tâm của chính mình. Một người đang túng thiếu sẽ thấy khó chịu với những ai dư giả. Một người sân hận sẽ luôn thấy người khác công kích và chọc tức mình. Một người không thành thật sẽ thấy mọi người đầy giả trá. Tất cả những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực đó, đều khởi sinh từ một tâm thức thiếu bình an. Nên điều mà chúng ta cần làm, là quay trở vào bên trong để nuôi nưỡng mảnh đất tâm mình vốn đang ngập đầy giông bão.”
Cuộc đời này ngắn lắm, chúng ta không thể quyết định được chiều dài của sinh mệnh, nhưng có thể tùy ý sử dụng chiều sâu của sinh mệnh, nhìn thế giới một cách thông suốt, giữ cho tâm không phê phán, hơn thua.
Có câu chuyện kể rằng, một đôi vợ chồng trẻ vừa dọn đến ở trong một khu phố mới. Sáng hôm sau, vào lúc hai vợ chồng ăn điểm tâm, người vợ thấy bà hàng xóm giăng tấm vải trên giàn phơi.
“Tấm vải bẩn thật” – Cô vợ thốt lên. “Bà ấy không biết giặt, có lẽ bà ấy cần một loại xà phòng mới thì giặt sẽ sạch hơn”. Người chồng nhìn cảnh ấy nhưng vẫn lặng im. Thế là, vẫn cứ lời bình phẩm ấy thốt ra từ miệng cô vợ mỗi ngày, sau khi nhìn thấy bà hàng xóm phơi đồ trong sân.
Một tháng sau, vào một buổi sáng, người vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch, nên cô nói với chồng: “Anh nhìn kìa! Bây giờ bà ấy đã biết cách giặt tấm vải rồi. Ai đã dạy bà ấy thế nhỉ?”
Người chồng đáp: “Không. Sáng nay anh dậy sớm và đã lau kính cửa sổ nhà mình đấy”.
Thực ra mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều giống như cô vợ trong câu truyện kia. Chúng ta đang nhìn đời, nhìn người qua lăng kính loang lổ những vệt màu của cảm xúc, bám dày lớp bụi bặm của thành kiến và những kinh nghiệm thương đau. Chúng ta trở nên phán xét, bực dọc và bất an trước những gì mà tự mình cho là “lỗi lầm của người khác”.
Một điều dễ nhận diện là khi tâm trạng vui vẻ, chúng ta nhìn ai cũng thấy dễ chịu, gặp chuyện gì cũng dễ thứ tha. Chúng ta có thể mỉm cười trước những trò nghịch ngợm của lũ trẻ, đủ khoan thứ để nhẫn nại một lời nói khó nghe, những chuyện tưởng chừng khó chấp nhận, thì chúng ta cũng dễ dàng thỏa hiệp. Những lúc ấy, dường như cả thế giới đều trở nên hòa ái, mọi chuyện trôi qua một cách nhẹ nhàng.
Vậy mà, chỉ cần một chút lo lắng dâng lên trong lòng, những muộn phiền về quá khứ, nỗi sợ hãi về tương lai sẽ lập tức khiến cho cái thế giới vốn đang đẹp đẽ nhường kia liền biến thành một chốn đầy những chuyện xấu xa, phiền phức. Khi ấy những tiếng hò hét cười đùa của lũ trẻ sẽ trở thành những âm thanh khó chịu, một lời nói không vừa ý dễ dàng khiến cho ta sân giận hoặc tổn thương, những chuyện nhỏ mà lúc bình thường không đáng bận tâm, bỗng trở thành một nỗi phiền não quá sức chịu đựng.
Kỳ thực, không phải là thế giới có vấn đề, hay người khác quá sai quấy, mà vấn đề nằm chính ngay nơi tâm ta. Khi nhìn đời bằng cái tâm có vấn đề, mang đầy những cảm xúc và thành kiến tiêu cực, thì chúng ta thấy ai cũng thành sai quấy, đụng chuyện gì cũng hóa tổn thương.
mnm-03-1504710019649
Chúng ta luôn có hai xu hướng: nhìn những thứ mình thích, những người mình thương với cặp mắt kính màu hồng, và ngược lại, nhìn những việc mình không muốn, những người mình không ưa bằng chiếc kính tiêu cực màu đen.
Do thói quen phóng đại mọi ưu điểm của những người mình thích, họ trở nên quá lung linh, quá tuyệt vời trong cảm nhận của chúng ta. Mỗi lời họ nói, mỗi việc họ làm đều khiến chúng ta xem là chân lý, ngay cả lúc họ sai, chúng ta cũng khó lòng nhìn nhận cho thông suốt. Ví như những cặp đôi khi mới yêu nhau, thì riêng đối với họ, đối phương luôn đẹp đẽ, dễ thương và toàn ưu điểm. Nếu chẳng may phát hiện đối phương làm chuyện không tốt, thì chúng ta vẫn thừa khả năng và đủ lý lẽ để tự huyễn hoặc bản thân rằng họ không sai.
Hẳn nhiên, chính do cặp mắt kính màu hồng đã khiến cho cách nhìn của chúng ta hóa ra lệch lạc, chúng ta không thấy được mọi người đúng với bản chất chân thực như họ vốn là. Để rồi khi sự yêu thích bên trong mình giảm sút đi, thì hình tượng trong lòng cũng theo đó mà sụp đổ. Chúng ta nhìn ra ở đối phương ngày càng nhiều lỗi lầm và khuyết điểm, chúng ta trở nên hoang mang đau khổ, đến nỗi hoài nghi ngay cả chính bản thân mình.
Điều tương tự cũng xảy ra đối với những người bị chúng ta coi thường, chỉ trích. Chúng ta xé to những sai lầm của họ, đi rêu rao những khuyết điểm mà chúng ta cho rằng thật khó chấp nhận làm sao. Rồi đến một lúc nào đó những người mà trong tâm trí ta vẫn xem như kẻ thù, lại sẵn sàng giúp đỡ và tử tế, thì liệu chúng ta có thể xem như không chút hổ thẹn với lương tâm?
Khi nói lỗi ở người khác, chúng ta vô tình truyền sang người nghe những cảm xúc tiêu cực, bất an. Dòng tâm thức của chúng ta cũng trở nên lộn xộn, đầy những rắc rối y như câu chuyện mà mình đang kể. Theo đó, ấn tượng mà ta để lại trong lòng những người khác chỉ là những cảm giác tiêu cực, để rồi một cách rất tự nhiên, họ sẽ áp dụng đúng sự phê phán, soi xét đó trở lại cho ta.
Hai thái cực nói trên, kể cả việc phóng đại những điều mình thích và phản ứng kịch liệt với điều mình không ưa, tựu chung đều là những cách nhìn thế giới còn chưa đúng đắn. Nên chăng, chúng ta hãy dùng cặp mắt sáng suốt của trí tuệ, dùng tâm thái thiện lương để nhìn nhận cuộc đời.
Thời gian đã khiến cho chúng ta mất đi cái nhìn trong sáng về thế giới, đánh mất những rung cảm hạnh phúc trước cuộc sống vốn đầy màu nhiệm và bình an. Chúng ta không có lúc nào dừng lại để chăm sóc chính mình, mà cứ mải chạy rong ruổi theo những suy nghĩ đúng sai, phải quấy về cuộc đời và về người khác.
Xét cho cùng, lỗi lầm dù của ai đi chăng nữa, vốn chẳng hề ảnh hưởng đến tư cách và phẩm chất của chúng ta. Nó chắc chắn không làm cho chúng ta trở nên đẹp đẽ gì hơn khi phê phán người khác. Mà chính thái độ tiêu cực, thói quen chỉ trích mới khiến chúng ta mắc lỗi với bản thân mình và xấu đi trong mắt của mọi người.
Tìm lỗi của người khác, là tự đem rác rưởi của họ về cất trong nhà. Mỗi phút chúng ta để tâm đến chuyện không tốt, thì mất đi một phút vui vẻ không thể lấy lại. Cuộc đời này ngắn lắm, sẽ chẳng ai có khả năng và trách nghiệm níu giữ cho ta những thời khắc sinh mệnh đang vùn vụt trôi qua. Vậy chúng ta có còn muốn phí hoài cuộc sống để đi phán xét những sai lầm của người khác?
Cách mà chúng ta nhìn người khác, thực chất là đang phản ánh nội tâm của chính mình. Một người đang túng thiếu sẽ thấy khó chịu với những ai dư giả. Một người sân hận sẽ luôn thấy người khác công kích và chọc tức mình. Một người không thành thật sẽ thấy mọi người đầy giả trá. Tất cả những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực đó, đều khởi sinh từ một tâm thức thiếu bình an. Nên điều mà chúng ta cần làm, là quay trở vào bên trong để nuôi nưỡng mảnh đất tâm mình vốn đang ngập đầy giông bão.
Bao nhiêu người trong số chúng ta vẫn đang hằng ao ước có được “một vé đi tuổi thơ”? Đã bao lâu rồi chúng ta không thể nở một nụ cười trọn vẹn? Chúng ta ao ước có được chút hồn nhiên, trong trẻo như trẻ nhỏ, để có thể dễ dàng hạnh phúc và dễ dàng thứ tha.
Nhưng tại ai đã làm cho chúng ta ngày càng trở nên khô cằn, nóng nảy và bất hạnh? Tại ai đã khiến chúng ta luôn cô đơn, lạc lõng ngay chính trong gia đình mình, giữa bạn bè mình và bên cạnh tám tỷ người trên trái đất này?
Là do chúng ta cố chấp mà đeo lên những cặp kính đầy phiền não, những cặp kính sai lầm ngăn cách chúng ta với hạnh phúc hiện tiền. Chỉ cần một lúc nào đó đủ dũng cảm tháo bỏ cặp kính ấy đi, thì cuộc đời sẽ hiện ra tươi mới, thế giới sẽ là chỗ để chúng ta trải nghiệm phúc lạc đủ đầy.
Nguồn: Trí thức trẻ